Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm...
Em đã khóc rất nhiều khi anh rời bỏ em mà không nói lời nào. Nỗi đau ấy như hàng trăm mũi kim châm vào trái tim. Đã một tháng trôi qua em vẫn chưa khỏi băn khoăn và ngừng đi tìm câu trả lời từ phía anh, tại sao anh lại ra đi khi hứa hẹn với em rất nhiều?
Em nhớ mãi buồi chiều hôm ấy, mưa giăng trắng trời. Trên con đường từ khu công nghiệp về gác trọ in hàng nghìn dấu chân của chúng mình trong những ngày còn mặn nồng bên nhau, chúng ta bước song song nhưng chẳng đứa nào nói với nhau một lời vì giận nhau.
Mỗi giờ tan ca, anh thường đứng đợi em ở cổng công ty rồi hai đứa dạo bộ thảnh thơi sau một ngày làm việc mệt nhọc. Đấy là những giây phút em cảm thấy hạnh phúc đong đầy. Trong đôi mắt anh lúc ấy cũng ngập tràn niềm vui. Em đã tưởng rằng hạnh phúc giản dị, dễ nắm bắt bởi cả hai chúng ta đều xuất phát từ những miền quê nghèo lên Thủ đô lập nghiệp nên dễ dàng thông cảm, hiểu nhau. Tình cảm sẽ mãi vẹn nguyên chứ đâu nghĩ tới sự chia lìa để giờ đây chỉ còn một mình nghĩ ngợi, luyến tiếc, nhớ nhung những kỉ niệm và tháng ngày yêu anh tha thiết.
Em nhớ cái ngày mưa ấy, chúng mình chỉ giận hờn vì những chuyện nhỏ nhặt, trẻ con. Anh đã đứng đợi em suốt cả buổi chiều dưới trời mưa nhưng em vô tâm đi lướt qua như không hay biết để anh lẽo đẽo bên cạnh mà như không tồn tại. Lúc đó, lòng tự trọng cao ngất như núi không cho phép em yếu mềm trước anh nên dù thương anh lắm, yêu anh lắm nhưng vẫn đỏng đảnh, không nhận lỗi về mình. Có lẽ anh đã mất niềm tin và hi vọng ở em là do vậy chăng? Em cứ tự mình suy nghĩ rồi suy diễn ra hàng trăm lí do để tự trấn an tinh thần. Nghĩ mà thấy tội nghiệp cho tình yêu, mới nhen nhóm đã vụt tắt.
Người ta vẫn thường nói rằng, cái gì nhanh đến thì thường mong manh. Nó cũng sẽ tan vào hư vô rồi qua đi chóng vánh như lúc nó đến. Phải chăng chúng ta là một trường hợp trong cái “lí thuyết” ấy. Liệu có phải anh đã yêu em để thay thế cho tình yêu tan vỡ hay sự cô đơn nhất thời để rồi đến lúc tình yêu nảy nở, chưa trải qua nỗi một thử thách nhỏ, anh đã vội vàng buông lơi, bỏ cuộc và ra đi không cần một lời tạ từ dành cho nhau.
Kể cũng lạ, dù anh đối xử với em thật tệ, anh im lặng khiến em ngột thở, Nhưng lúc nào em cũng băn khoăn, nghĩ ngợi: Vì sao, tại sao, lí do là gì khiến anh rời xa em...
Những giờ tan ca vẫn diễn ra hàng ngày, chỉ còn một mình em lê bước chân nặng nề hơn trên con đường đầy kỉ niệm. Không còn anh đứng đợi để em nũng nịu, nói chuyện, bàn tán về mọi chuyện trên đời. Không còn anh sánh bước bên cạnh khi em đi qua thảm cỏ xanh tràn nhựa sống bên con đường dẫn lối về nhà mỗi khi cạn ngày. Em hoang hoải trong nỗi nhớ, nhất là mỗi khi trời mưa và cảm thấy chông chênh ở tuổi 27. Cũng chỉ vì em đã kì vọng vào tình yêu của hai đứa, nghĩ rằng chúng ta sẽ sớm cưới nhau, cùng xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, có anh, có em và có những đứa trẻ đáng yêu.
Ảnh minh họa
Giờ đây, tình yêu đối với em trở nên nhạt nhòa, quá khứ buồn luôn dậy sóng, còn tương lai thì mơ hồ, ảo ảnh. Nhiều lúc em hỏi mình, chẳng biết sẽ đi đến đâu và lại bắt đầu từ đâu khi niềm tin trong đã héo tàn. Ai sẽ nắm lấy tay em, cùng em đi trên con đường của mùa thu đang cận kề, ngồi bên em nghe gió thổi qua từng kẽ tóc, chạy xe khắp khu công nghiệp thân quen khi hoàng hôn buông xuống…
Em đã cố gắng tạo ra một vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thật tâm em rất muốn mình được trở về ngày xưa, hồn nhiên vô tư, không vướng bận tình ái để trái tim yên bình. Thời gian thoi đưa, anh im lìm để em khổ tâm nghĩ ngợi rồi cảm thấy vô vọng, tiếc nuối một tình yêu. Nhưng em cũng đã hiểu ra rằng, tình yêu trong anh không còn thiết tha thiết, trái tim anh đã nguội lạnh, không còn yêu em nồng nàn như thuở trước và chấp nhận để mạnh mẽ bước tiếp trên con đường của mình.
Chỉ mỗi mình em là vẫn còn da diết ở nơi này. Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm...
Bình Minh